Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

VÔ ĐỀ

Từ miền Lao Bảo chốn trời Xa
Thơ mật một phong vượt hải hà
Bởi nợ tang bồng vung kiếm kích
Nên đường hồ thỉ chấp phong ba
Sen hồng chẳng sợ ao bùn lấm
Giấy trắng đừng vương giọt mực nhòa
Phúc tổ cao dày soi dõi tới
Xoay vần cuộc thế gió mưa qua

            Hoàng Dượng(1878-1956)

VỊNH NƯỚC CHÈ

Chè chè nước nước lúc ban mai
Yêu nước nên ta nhớ nước hoài
Bưng chén quan hà xem nóng nguội
Mở bình xã hội thử đầy vơi
Nhiệt tình lò lửa phừng phừng cháy
Quyết chí dạ người sục sục sôi
Ai nấy xum tay vào quạt nước
Quạt cho đặng nước để mà xơi
            Dương Thúc Hòe (?   -    ?

HOÀN KHẢI CÒN XUÂN

             Vợ khuyên chồng
Anh phải ra đi trả nợ nần
Chớ nề gia sự với tình nhân
Thân kia đừng tiếc cùng non nước
Phận nọ chớ nề với quốc dân
Tay nắm tay thề trời quyết giữ
Lòng nuôi chí cả đất không phân
Kiếm cung tuổi trẻ hai vai gánh
Hoàn khải còn xuân chớ ngại ngần

                Hoàng Lục (1921-1978)

CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA

Tác giả Mã Thị Nhược Mai mời họa
              XUÂN NHỚ
Gót xuân chậm chậm bóng xuân loang
Nở sớm vườn ai hoa cúc vàng
Sân vắng nắng ươm vườn lá biếc
Phòng the gió động bức màn loan
Tách trà muốn đợi người tri kỷ
Chén rượu hoài mong kẻ bạt ngàn
Rạo rực đất trời hương sắc lạ
Lòng em thêm nhói nỗi thương chàng

Trần Hậu Mậu họa
            BÓNG CHÀNG
Vó ngựa sông hồ cát bụi loang
Còn đâu bút ngọc với nghiên vàng
Cầu sương quán gió mơ hơi phượng
Giọt tuyết trăng thềm tưởng phím loan
Rừng cũ hồn quyên e núi quạnh
Mây xa cánh bướm ngại non ngàn
Giao thừa thoang thoảng mùi hoa cũ
Lặng lẽ bên hiên một bóng chàng

TẾT VẮNG BÀ

Kỷ mão tết nay "Tết vắng Bà"
Nỗi buồn man mác mộng Nam Kha
Hàng cau trước ngõ nhìn ngơ ngác
Bóng liễu sau nhà kém thướt tha
Thao thức năm canh vừng nguyệt xế
Mơ màng sáu khắc giọt châu sa
Tồn, vong quy luật tuy là vậy
Vẫn nhớ thương bà dạ xót xa./.
                       Trần Hậu Mậu (1921-2009)

                                                            

TRUYỀN THỐNG QUÊ TA

Truyền thống quê ta đáng tự hào
Văn khoa giáp bảng kém ai nào
Cử nhân, tiến sĩ, công hầu, bá
Xô viết, Việt Minh khởi động trào
Tiếng trống ba mươi từng vọng lớn
Ngọn cờ tháng tám đã dương cao
Trường chinh hai cuộc ngời trang sử
Lớp lớp vung gươm rạng chiến bào
                  Hoàng Đình Xí(1922-2012)

CHUNG ƯỚC VỌNG

Đã yêu anh chớ ngại chi đò
Để bạn châu trần phải đắn đo
Từng ước dưới trăng so giọng hát
Lại mong bên cửi sánh câu hò
Mặc thuyền lận đận dò bờ bến
Kệ nước loanh quanh bởi thác gò
Mai nối nhịp cầu chung ước vọng
Đã yêu anh chớ ngại chi đò
              Hoàng Đình Xí(1922-2012)

CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA CHÍN MƯƠI TRÒN

      Mời họa của tác giả Trương Quốc Viên(1922-2017)
Vui xuân Tân Mão chín mươi tròn
Tuổi Đảng sáu hai dạ sắt son
Hòe quế sum vầy vui cảnh lão
Liễu đào tươi tốt đẹp chồi non
Tình dân, ơn Đảng luôn ghi nhớ
Nghĩa mẹ, công cha mãi vẫn còn
Bách tuế kỳ di chân vững bước
Gia phong giữ trọn chẳng hao mòn

Nhà giáo nhân dân Bùi Thân (tức Tùng Thạch) họa lại
DẠ CHẲNG MÒN
Chín chục mùa xuân đẹp vẹn tròn
Một đời theo Đảng chí vàng son
Tình quê lai láng như sông biển
Phúc ấm cao dày tựa núi non
Tiếng trống trường xưa ông vẫn nhớ
Sách bài lớp cũ bác đang còn
Tấm gương tiền bối trong dòng tộc
Mãi mãi đinh ninh dạ chẳng mòn
     

DI SẢN VĂN HÓA

Địa linh nhân kiệt đất làng ta
Mở hội đề danh sáng bảng khoa
Tiến sĩ uy phong ngời sự nghiệp
Tướng công danh tiết rạng sơn hà
Miếu đường lưu giữu nền văn vật
Bia bảng khắc ghi thế thịnh hòa
Di sản văn đàn lưu hậu thế
Công ơn khai sáng tự xưa xa
              Bùi Kim Trân(1924-2015)

DẠO NÚI NAM GIỚI

Thong thả ba ta bước nhịp nhàng
Leo lên Quỳnh Lĩnh đón xuân sang
Dấu dày Đồng Tử rêu phong bạc
Mái ngói Chiêu Trưng nắng trãi vàng
Kìa bến Kim Đôi thuyền nhộn nhịp
Nọ đò Mai Phụ nước mênh mang
Trùng trùng núi biếc non sông ấy
Gió bắc mưa tây vẫn vững vàng
                Hồ Nam Châu ( 1926-2003)


YÊN TỬ

Người xưa tạc dáng hình
Tùng trúc tiếp đường kinh
Thuyền chiến dìm tàu giặc
Vua thiền cứu chúng sinh
Tay vin tầng nắng mới
Buồm lộng sắc bình minh
Kỳ diệu duyên trời đất
Mây xanh lẫn bóng mình
       Trương Xuân Văn(1928-2017)

CÕI THIÊNG

Yên Tử đất thiêng cõi Phật đây
Chùa Đồng chót vót chín tầng mây
Khói hương nghi ngút hồn Tây Trúc
Mõ điểm chuông ngân xanh sắc cây
                    Trương Xuân Văn(1928-2017)

TIẾT THÁO

Dấu tích bãi sa trường  
 Anh hùng chọi lọi gương
Phò vua lòng dũng cảm
Đánh giạc chí kiên cường
Ngã xuống ngời tâm huyết
Quanh mình đẫm máu xương
Ngàn đời danh lẫm liệt
Tiết tháo rạng muôn phương
              Trần Hậu Ái              
 Ghi chú: Năm Tự Đức thứ 17,ngày 26 táng 6 năm 1924 Trương Quốc Dụng thống đốc quân vụ đại thần cùng phó tướng Văn Đức Dai và nhiều quân sĩ hy sinh.Đền thờ thôn La Khê Yên Hưng quảng Ninh

TRƯƠNG QUỐC DỤNG

La Khê đón khách mặn nồng thay
Phong Phú quê xa mới có ngày…
Văn nghị đức cao bia miếu dựng
Đại thần công lớn tượng đài xây
Tướng quân giữ nước tài thao lược
Nho sĩ phò vua dâng kế hay
Nắng đốt mưa sầu miền đất Quảng
Tin về Động Phủ dập dờn mây.
                   Nguyễn Xuân Long

Ghi chú: Đoàn cán bộ xã Thạch Khê thăm đền thờ Trương Quốc Dụng ở La Khê - Quảng Ninh

CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA

Bùi Tử Diệm mời họa
Bài xướng  XUÂN CẢNH
Xuân cảnh sáng trong nắng dịu hòa
Nước trời in biếc lộc chen hoa
Văn thơ ngọt đắm say tình bạn
Xướng họa vui tươi đẹp tuổi già
Tần tảo thủy chung gương thắm nhuộm
Giải dầu thương mến nét hồng pha
Vần mây đất ấm trời bừng sáng
Gần ngái hợp chung tốt lộc nhà

Các bài họa

           XUÂN THẮM SẮC THU
Xuân lại xuân qua xuân hợp hòa
Gió đùa mây biếc lá vờn hoa
Văn hay chuyện kể say người trẻ
Nhạc đắm hồn thơ đắm lão già
Tần giọi gương qua trăng sáng tỏ
Cúc chào ong đến nắng vàng pha
Vần xoay cảnh lại người mong mãi
Gần tới sắc thu thắm đẹp nhà
             Nhà thơ Quỳnh Như

            XUÂN HÒA
Xuân qua xuân lại cảnh xuân hòa
Gấm dệt màu thêu bướm điểm hoa
Văn học đắm say tài trí trẻ
Giáo đường rèn luyện đức nhân già
Tần gia đỏ thắm màu son nhuộm
Bạch mạ đào hồng giăng tuyết pha
Vần đẹp đón đưa lời thắm đượm
Gần xa vui thú cảnh xuân nhà
                Hoàng  Đình Xí 

MÙA SEN NHỚ BÁC

Tháng năm lại, đến Bác Hồ ơi!
Sen nở bâng khuâng tưởng nhớ người
Hương vẫn trinh nguyên: Hương dịu mát
Sắc càng nhuần nhị: Sắc hồng tươi
Gương trong Bác dõi ngời muôn kỷ
Hoa quý sen đơm suốt vạn thời
Dẫu có "gần bùn" không chút "gợn"
Như đời Bác vậy, đẹp tinh khôi
          Hoàng Minh Khoa

NHỚ MẸ

Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng đưa
Bồi hồi thương nhớ mẹ hiền xưa
Sớm Đông cuốc xới tan sương sớm
Trưa Hạ ru hời dịu nắng trưa
Đổi bát mồ hôi dành sữa ngọt
Chịu làn giá buốt lọt chăn thưa
Gian lao nặng gánh còng lưng mẹ
Con ngẩng cao đầu tạnh gió mưa
                Hoàng Minh Khoa

HÀO KHÍ THĂNG LONG

Đi giữa thành đô dậy sóng lòng
Ngập tràn hào khí đất Thăng Long
Nghe hồn tổ quốc cao tầm phượng
Thấy bóng non sông đẹp dáng rồng
Dựng nước ông cha ngời ý chí
Xây đời con cháu rạng anh phong
Ngàn naăm dòng máu đào tiên tổ
Chảy mãi trong ta giống Lạc Rồng
                   Hoàng Đình Tí

TÌM

Ta đi tìm nhớ trong quên
Tìm thương trong nhớ làm nên ngọt lành
Tìm đời khi tóc còn xanh
Tìm mình trong cõi tử sinh luân hồi
Tìm người ở giữa cuộc đời
Tìm buồn từ những niềm vui ban đầu
Tìm vui trong những nỗi sầu
Ta đi tìm bạn dãi dầu nắng mưa
Tìm nay trong cái ngày xưa
Tháng năm tìm mãi mà chưa hết tìm
            Bùi Tử Diệm(1930-2011)

ĐÊM

Khi trời thả xuống bóng đêm
Ta nằm đong lại nỗi niềm đầy vơi
Nhiều khi khuất bóng mặt trời
Lại nhìn thấy rõ cuộc đời trắng đen
                 Bùi Tử Diệm(1930-2011)
hội viên HVHNT Hà Tĩnh

ĐÊM THU

Thu sang đêm trở lạnh rồi
Heo may thổi bạt một trời tiếng ve
Lá cây gom hết nắng hè
Rải vàng đầy ngõ lối về vườn xưa
Ta như tằm mãi nhả tơ
Bâng khuâng đứng giữa hai bờ thời gian
             Bùi Tử Diệm(1930-2011)

SÔNG QUÊ

Đã dừng qua mấy mươi sông
Vẫn không quên nỗi đục trong sông nhà
Núi, mây lượn sóng phủ nhòa
Nước dâng đón ánh chiều tà sóng reo
Xa quê thương nỗi đói nghèo
Ấm no lại vượt trăm đèo về quê
                    Bùi Tử Diệm(1930-2011)

THẠCH KHÊ

Em ở khe Bắc, anh ở khe Biền
Tuổi thơ ta lớn lên cùng động Tràm động Phủ
Chợ Mới quạnh người mẹ tất tả ngược xuôi
Nghèo đói len qua ngày ba tháng tám

Em ở khe Bắc, anh ở khe Biền
Hai dòng nước chảy qua cát bỏng
Mát những Hồ Sen, Ông Chính, Mục Đồng
Gửi đục trong về với Long Giang
  
Ta lớn lên cùng điệu hò Nam Khê mộc mạc
Pha dịu những cơ cầu, thương khó tháng năm
Dáng mẹ áo nâu chùa Tran, đền Sắc
Năn cửa Đền rơn rợn những đêm mưa
  
Ơi tuổi thơ ta như con cá lang thang
Hết những bàu Đình, bàu Tròn, bàu Tác
Cứ mênh mang đến bàu Hiểm bàu Bàng
Gọi nhau về bàu Cựa râm ran...

 Về đâu quê ơi Phong Phú ngày xưa cũ
Những Phủ trong Phủ ngoài, Quan Đại , Quan Mai…
Trương Quốc Dụng, Nguyễn Tôn Tây, Dương Khuông, Bùi Thố…
Vàng son in bóng đất này

 Những khát vọng xây nên tên xứ sở
Đây Phúc Lan, Tân Hương, Long Tiến, Tây Hồ…
Từ nụ mầm khổ đau mơ về Long Phúc
Dẫu nghèo nàn vẫn ước vọng Thanh Cao
  
Những cánh đồng, mảnh vườn, lối xóm
Nơi nào in dấu tổ tiên
Đồng vọng tháng ba dưa gang, dưa chuột
Ngọt mát dưa lê, cay đắng thuốc lào
  
Con xa quê tìm kiếm những chân trời
Trong khoảng lặng mưu sinh nhớ về quê cũ
Chưa đi hết tên làng tên xóm
Mắt bỗng cay xè vị ớt quê ơi

 Con sẽ về với quê mẹ của con
Không thể mãi tha hương phận chuồn cánh mỏng
Lòng khấp khởi giục con về xứ sở
Một mênh mang khi qua bến Thạch Đồng
                 Nguyễn Minh Đức
           hội viên HVHNT Hà Tĩnh



MÙA XUÂN

 Ta kéo mảnh lưới mùa Xuân, bần thần ngư phủ
Giêng Hai ơi em biền biệt nơi nào
Hãy về đây rúc vào vai ta mà nghe mùa nức nở
Những thì thầm từ tháng Chạp đưa sang
  
Ta gặt mùa Xuân không rơm rạ
Khói hương nào ai đốt cỏ Thanh Minh
Những trắc ẩn đã vướng bờ ủy mị
Biết mùa Xuân có dừng lại nơi này

 Ta gom nắng cuối ngày vào quán nhỏ
Mùa đáy cốc chông chênh
Cơn chếnh choáng ta cạn vào thăm thẳm
Một con đường không giữ nổi dấu chân
  
Ta nhặt tháng ngày tiếc nuối
Ủ  tóc em thương nhớ rối bời
Nhận giọt đắng từ cơn mưa trừ tịch
Ngày xuân nào dang dở giữa giêng hai
               Nguyễn Minh Đức

XE CÚT KÍT

Những người đàn bà đến từ vùng bãi ngang
Trên những chiếc xe đạp cà tàng
Chở bình minh đi đón hoàng hôn trở lại
Cùng những chiếc xe bánh gỗ gầy còm
  
Họ đến từ những cánh đồng muối bỏ hoang
Từ cửa biển đói cánh buồm và dòng sông mắc cạn
Giấc mơ họ trắng vào muối đắng
Giọt mồ hôi mặn chát chợ người
  
Cánh đồng muối góa bụa những mùa màng
Lăn về đâu hỡi những xe cút kít?
Lăn về mô côi, lăn về đường phố
Cõng phận người qua cuộc mưu sinh
  
Họ đến và rời đi lặng lẽ
Như những cánh chim di trú lạc mùa
Họ lạc vào giấc mơ nơi những chiếc xe chờ ngày mọc cánh
Bay vào xa tít cánh đồng lấp lánh muối phù sinh
                         Nguyễn Minh Đức

MẸ VÀ MÙA THU

Những cơn mưa lênh loang chiều Bạch Lộ
Mẹ trở về ướt một triền đê
Gặt cả mùa thu mẹ gom vào ẩm ướt
Con chút nắng mỏng vàng không ấm nổi riêng tư

Những cơn mưa lênh loang chiều Bạch Lộ
Thảng thốt cánh chim di trú quay về
Trong vòng tay bình yên- cánh đồng của mẹ
Mà nỗi niềm chưa hết những hỗn mang

Những cơn mưa lênh loang chiều Bạch Lộ
Hạt giống mẹ gieo bao ước vọng mùa màng
Hạt giống mẹ gieo không cựa mình bóc vỏ
Con trở về tạ lỗi với mùa thu

Con chia đôi mùa thu bằng vạt áo nâu sờn của mẹ
Mùa thu chia con thành hai nửa rối bời
Cơn gió thổi rổng trời tóc mẹ bạc
Nghe mùa về nhưng nhức phía trời xa
                         Nguyễn Minh Đức

THẠCH KHÊ MỘT THOÁNG THU VỀ

Thạch Khê một thoáng tôi thường gặp
Lãng đãng thu về lòng mênh mông
Diều bay chao lượn vi vu sáo
Bò nghé thong dong gặm cỏ đồng

Tan chợ, trống trường vừa mới điểm
Trẻ theo nhau về ngõ xóm đông
Rồi mùa toóc rạ thơm cơm mới
Bắt gặp hương quê vị mục đồng

Khe Bắc, Khe Biền trải mấy thâu
Cùng chung nhân kiệt tướng công hầu
Đền thần phong phú cao tháp bút
Gác báu lưu tàng chốn văn lâu

Hồ sen thu đọng, hương thơm ngát
Giếng ngọc gương soi trước cửa đền
Tướng công rong ruổi ngoài biên ải
Bầu rượu túi thơ, bóng tịch đài

Động Phủ bao đời làm điểm tựa
Thạch Khê văn hiến mạch nguồn khơi
Chùa Tran chuông đổ lời cầu nguyện
Một thoáng thu về gợi nhớ quê./.
               Hoàng Thạch Hà

ÁO DÀI

Nắng xuân giỡn chiếc áo dài
Ta nghe trong gió phôi thai tiếng lòng
Bên đường hoa gạo sầu đông
Chênh chông muôn lối bềnh bồng ước mơ

Em đi trăng lệch bên bờ
Tương tư bỏ lại bơ phờ tim côi
Nghe thời gian chầm chậm trôi
Bóng câu vội vã bên trời hoàng hôn

Câu thơ trĩu nặng nỗi buồn
Hoa may níu áo tím hồn viễn du
"Bướm vàng đậu nhánh mù u
Lấy chồng càng sớm lời ru càng buồn"
          Nguyễn Đình Hạnh

NỢ NẦN

Khi những nụ đào mai đang ngập ngừng e ấp
Chưa bung nở hết hương xuân chưa trưng hết hương nồng
Phía cửa chợ đã lò dò bóng người gồng gánh
Phía ruộng đồng lo giáp hạt cuối dòng xuân.

Tất tả như dòng sông Ngàn Trươi Hương Thọ
Khắc khoải mặn mòi như dòng Rào Cái Thạch khê
Ngọt mặn giao hòa trong trời đất
Như đắng đót chua cay yêu hận một kiếp đời.

Bụi hoa chạc qọec đỏ rần như màu hoa gạo
Như một mối mong chờ cơm áo
Người đang vui xuân viễn tưởng
Người cuốc cày đồng ruộng
Cùng vất vả xoay vần cầu nguyện
Trước ảo mờ huyễn hoặc
Trước thải loại trâu bò
Cũng chỉ là
Cứu rỗi
Trước nợ nần bỏ lại của giêng hai.
          Nguyễn Đình Hạnh

LẠI MỘT MÙA ĐI

Thế là đã chuyển mùa
Sáng mai dậy bất thần thấy lạnh
Thì vẫn thế chuyện từ muôn thưở
Chợt lặng người nhấm nháp một chút cay

Thế là một mùa  nữa đã qua
Tôi vuốt tóc trên đầu rồi đếm tuổi
Cái trầm tĩnh sao nhiều bối rối
Cứ sượng sùng như nắng bị mây che

Người đã đi tôi nhìn theo lặng lẽ
Chẳng phải rứt áo đâu
Ai đã buộc bao giờ
Tại nắng gió và cả tôi nữa đấy
Giữa đời thường mà cứ nghĩ vẩn vơ

Lại mùa đi mà tôi vẫn bất ngờ
Tại nắng gió và cả tôi nữa đấy
        Trương Nhân Huyền
         Hội viên HNVVN

GẶP LẠI MÙA ĐÔNG ẤY

Lòng thầm nhủ tìm dòng sông ấy
Giữa cuộc đời hun hút heo may
Gió khó ngủ bờ cây trụi lá
Một người đi chiếc bóng cũng gầy

Trên con đường ngược dòng năm tháng
Thời mây trôi nắng rớt trên đầu
Con sông trẻ muôn ngàn lần biết thế
Một dòng đi xưa cũ những ngàn dâu

Về nép mình bên bờ mười bảy
Bốc phù sa cát chảy dọc tim mình
Nghe cồn cào ruột gan bốc cháy
Ai hai lần uống trên một dòng sông?

Vẫn muốn về điềm tĩnh ngắm mênh mông
Ta vốc nước vã lên đầu và mắt
Chợt nhận ra một khoảng xa ngăn ngắt
Chẳng dễ gì gột rửa được tâm tư

Ước một lần trở lại với sông xưa./.
         Trương Nhân Huyền

VIẾT TRƯỚC MỘ NGUYỄN DU

Đầu cành thưa tiếng Đỗ quyên
Xăm xăm đè nẻo tiên điền lần sang
Dặm kia đồi nọ nắng vàng
Gió đưa nghe vọng từng trang thơ Kiều
Cuộc tình trải mấy thương yêu
Xót người phận bạc vướng nhiều dây oan
Mười lăm năm - mấy ngón đàn
Đọa đày thân gái tiếng than dậy trời

Trầm luân kiếp ấy qua rồi
Cháu con lớp lớp làm người chủ nhân
Hai trăm năm chục mùa Xuân
Tố Như ơi! Lấy chi cân nỗi mừng
Hết loài khuyển phệ, khuyển ưng
Tan sương đầu ngõ, nắng hừng ban mai
Tám sáu năm - bấy nhiêu ngày
Cờ đào chỉ thẳng, đắng cay Xóa rồi
Đã thôi gió dập, sóng dồi
Đã cơn khổ tận, lại thời cam lai
Người đừng than vắn, thở dài:
"Ba trăm năm nữa hỏi ai khóc mình"
Bởi lòng trung, hiếu, hiền, trinh
Muôn sau đời vẫn thấu tình Tố Như
          Hoàng Minh Khoa

DÁNG ĐỨNG ĐỒNG LỘC

Bao nhiêu năm trước nơi đây
Ngổn ngang đạn Xới, bom cày chồng nhau
Một ngã ba - mấy miền đau
Vết thương chảy máu đỏ au núi đồi
Hận thù càng nén càng sôi
Đường ra hỏa tuyến càng ngời chiến công
Hôm nay nắng tỏa, trăng lồng
Màu Xanh nhuốm lại rừng thông bạt ngàn
Thông reo hòa nhịp tơ đàn
Thông reo vọng tiếng gió lan những ngày
Nghiêng mình đứng trước tượng đài
Nhìn thông mà tưởng bóng ai trên đồi
Quê hương ơi! Đồng Lộc ơi!
Ngàn năm dáng đứng giữa đời vẫn cao
                         Hoàng Minh Khoa

TÌNH QUÊ

Quê tôi ở bên sông Rào Cái
Mái nghèo
Nương tựa bờ tre
Mỏng manh cỏ lác
Con đê xác gây
Bên sông
Xanh một rừng cây
Vươn cành đước
Níu giữ ngày bình yên
Tôi lớn lên với con coòng con cáy
Bên cây đước cây bần

Rồi chiến tranh
Mấy năm bom rơi đạn nổ
Những con tàu vào ra đánh trú
Đêm theo dòng Rào Cái ngược xuôi
Chiến trường xa
Tàu rời bến ra khơi

Chúng tôi đi từ đó
Mang tình quê xóm nhỏ
Mái nhà tranh, dáng mẹ, con đê…
Tháng năm xa khắc khoải nhớ về
                  Nguyễn Xuân Long    
          Hôi viên HVHNT Hà Tĩnh

PHẬN NGƯỜI

     Người quê mang nợ với đồng
Đi qua năm tháng mà không tới bờ
    Cái nghèo mang nặng nỗi lo
Giọt mồ hôi mặn tưới cho cây đời
    Luống cày nghiêng đón nụ cươi
Bước chân đo đếm phận người trắng đen
    Đi qua đất bạc ruộng phèn
Nhớ ơn cây lúa không quên tình người
                 Nguyễn Xuân Long

NỖI NIỀM XA

Lòng những muốn ngày mai về lại
Với dòng sông Rào Cái quê mình
Với cây đa-Chợ Mới-Kồn Đình
Với đồng làng mưa Đông nắng Hạ
Nơi mẹ cha trồng khoai bắc mạ
Đã nuôi ta khôn lớn nên người

Ngày xa quê đâu có nghĩ xa hoài
Con đò đưa xuôi dòng rẽ sóng
Vượt non xanh dừng chân sương trắng
Ngẩn ngơ nhìn nhớ tiếc chơi vơi

Nghe xôn xao sóng biển người ơi
Đại lộ xe qua đường về nhà đó
Vùng quê mình đang khai thác mỏ
Có niềm vui nỗi nhớ bâng khuâng
Bao năm đi biền biệt xóm làng
Mong được về thăm quê hương đổi mới

Thạch khê ơi hẹn ngày mai về lại
Ngữa mặt cười chợt thấy lá vàng rơi
Lòng bồi hồi nhớ lắm quê ơi
Chạnh nghĩ cuộc đời như chiếc lá
Sợ chiều tà rụng vào miền lạ
Nỗi niềm xa tha thiết gọi về
Cố hương ơi cho nắm đất quê
Trăm năm gửi tình người viễn xứ
                   Nguyễn Xuân Long

MẸ

     Trăng tà khuất nẻo Người đi
Con mơ dáng mẹ thầm thì chuyện xưa
    Vai gầy gánh nắng gồng mưa
Mồ hôi chan bát cơm trưa mẹ và
    Chân trầy chân trật đường xa
Hắt hiu đời mẹ đi qua tủi hờn

    Tỉnh ra biết mẹ không còn
Rưng rưng dòng lệ lối mòn lặng im
    Ngẩn ngơ con kiếm con tìm
Dấu xưa chân bấm khuất chìm đường quê
                  Nguyễn Xuân Long

VỀ BẾN SÔNG XƯA

Về bến sông xưa với bao kỷ niệm
Nắng chan hòa gợi nhớ gợi thương
Nghe mùi bùn vị mặn của quê hương
Nhớ kỷ niệm vấn vương từ buổi ấy

Nhớ ngày xưa trên bến đò gặp vội
Ta thẫn thờ bối rối lặng im
Mối tình đầu giấu kín trong tim
Nhìn bãi đước với cánh cò chấp chới

Rồi ra đi đường xa vời vợi
Vẫn không nguôi khắc khoải chờ mong
Rồi "đò đầy đò phải sang sông"
Để lại cho nhau trong mênh mông sâu thẳm

Bến sông này chiều chiều em vẫn vắng
Anh lại về suy ngẫm những ngày xưa
Đứng trên cầu nhìn vào cõi hư vô
Mà nhớ lại một thời xưa ấy
              Hoàng Đình Nhật

NÓI VỚI HOA SIM

     Hương sắc chẳng kém chi đào
Tiếc rằng không nở đúng vào ngày xuân
     Nên thua nên thiệt nhiều phần
Phải chi hé nụ một lần cùng nhau
    Chắc gì vàng đã hơn thau
Khi đem so sắc so màu sánh đôi
                Hoàng Đình Nhật

SẮC HOA

    Mỗi hoa mang một sắc màu
Người ơi nhuộm tím bông lau làm gì
    Hương thơm theo gió bay đi
Để đài hoa lại nói gì  với cây
               Bùi Tử Diệm(1930-2011)

LỜI RU

     Năm canh chầy - gió mùa thu
Gió ru trời đất vi vu thửa nào
     Ru đất thấp, ru trời cao
Ru duyên phận, ai buộc vào có đôi
     Lời ru từ thuở xa xôi
Năm canh chầy - gió ru hời nhớ mong
     Tiếng ru cát lở bên sông
Gió thu đã cạn, mưa dông đã đầy
     Bao nhiêu đêm, bấy nhiêu ngày
Lời ru đằm thắm sum vầy bên nhau
                 Bùi Tử Diệm(1930-2011)

MẸ ĐỒNG QUÊ

      Đồng chiêm gồng gánh còng lưng
Bấm chân vào đất bỗng dưng vòng kiềng
     Mùa màng giấc ngủ mẹ nghiêng
Canh ba gà gáy dậy nhen lửa rồi
     Mẹ đồng quê suốt một đời
Nghiêng đồng chống hạn, nghiêng trời nón chao                                                               
Bùi Tử Diệm(1930-2011)

NÓN CHỢ QUÊ

     Chợ quê màu trắng tinh khôi
Chung chiêng vành nón thắm đôi má hồng
     Bao vành trăng lặn vào trong
Đêm mơ thấy nón trắng đồng quê ta
             Bùi Tử Diệm(1930-2011)

VỀ THÔI THÁNG CHẠP

 Tháng Chạp ơi! Khuất lấp gì sau những mờ sương
Mà mỗi lần chạm bóng, khách tha hương lại khao khát tìm về
Bao được mất như có rồi tỉnh giấc
Bần thần đêm đèn vàng soi đời tóc đã hoa râm

Tháng Chạp ơi! Nỗi nhớ đã trổ buồng vào câu dặm
Phách nhịp trở về trong câu ví em trao
Thương mẹ bến chiều giặt mòn bậc nước
Loay hoay một đời giặt vào dâu bể mẹ ơi!

Tháng Chạp trở về phiên chợ xanh xao
Bao lời bán mua cà dưa lận đận
Góc nhỏ gọi mời trầu cau rối rít
Nhai đỏ mùa đông âm ấm người về

Tháng Chạp ta về tựa vào bóng núi
Vợi đi khổ đau, cay đắng, tủi hờn
Tháng chạp ta về chạm từng lối ngõ
Thơm thảo, thành tâm một nén hương trầm

Tháng Chạp ta về nép vào lòng Tết
Bồi hồi sang canh được mẹ lì xì
Tháng Chạp ta về mẹ không còn nữa
Thảng thốt giao thừa ta lì xì ta.
                Nguyễn Minh Đức

NGÀY TRỞ LẠI

Gió thổi dọc đôi bờ sông vắng
Ký ức xa như một cánh chim trời
Ta trở lại thả hồn vào với cỏ
Mơ giấc mơ bình dị trên đời

Ta khuếch tán những buồn vui, tức tưởi
Vào ngút ngát cánh đồng
Vịn vào mùa lúa mới
Thả những nghĩ suy ngọt lịm đòng đòng

Xưa cũ trở về tróc vỡ rêu phong
Ta nghe tiếng hát vọng ra từ vết nứt của ngôi đình cũ
Tiếng thở dài, hồ hởi, tiếc nuối...
Của biết bao lớp người…

Lần theo những dấu chân, ta trở lại con đường
Nơi ngày ta  đi nối dài thêm nỗi đau của mẹ
Nơi những người đàn bà vẫn đi về sau buổi chợ
Những câu chuyện vẫn tròn chưa gãy hết lo toan

Hun hút triền đê hoa cỏ may chạy dọc
Ám ảnh một ánh nhìn dan díu đến đa đoan.
Tiếng đập cánh của đàn chim di trú.
Dâng lên trong ta ý nghĩ lạc bầy.

Ta trở lại sau bước đời chìm nổi
Mang theo khát khao trốn chạy phía phù sinh
Ta quì xuống trước mùa màng xứ sở
Dâng lên cánh đồng lời cầu nguyện tốt tươi./.
                         Nguyễn Minh Đức

NHỚ THƯƠNG NÀY KHÔNG THỂ TÁI ĐỊNH CƯ

Đó là ngày chài lưới bỏ hoang
Những con sóng ngoài kia chẳng bận lòng ngư phủ
Cha đốt nén nhang chầm chậm
Sợ những gập ghềnh đứt đoạn thành tâm
Lạy trời đất, lạy cây cối trong vườn
Lạy ký ức bao đời thương nhớ
Cha quỳ xuống trước đôi mái chèo đã cũ
Chưa bao giờ mỏi mòn trong cánh tay cha
Rồi cha dắt chúng tôi đi trên con đường lưỡng lự
Ngoái nhìn quê hương sẽ không thấy bao giờ
Đi đi các con hãy nhớ thương mà đừng đau khổ
Đất nước này cần sự hi sinh
Chúng tôi đã buông neo ở vùng đất mới
Mà ngôi nhà cũ vẫn dựng lên thảng thốt trong mơ
Với cát, sóng, bờ cây, phiến đá…
Ôi nhớ thương này đâu thể tái định cư
                     Nguyễn Minh Đức

CỬA SÓT

 Ta trở về chạm ngã ba Sơn
Chạnh con nước nỗi mô côi bến bãi
Trong đục sông Nghèn, mặt mòi rào Cái
Bởi thương nhau nên dắt díu tìm về

Ta tựa ngày bình yên vào rú Bể
Nghe mưa qua rát rạt bước giang hồ
Bất chợt sấm rạch trời như dấu hỏi
Câu trả lời có rơi xuống dòng không?

Ta nhớ nắng từ rú Bờng rọi tới
Thương lục bình vỡ mộng giữa dòng trôi
Thương mẹ đồng chiều bộn bề rơm rạ
Thương cha ngõ sâu đom đóm lập lòe
Thương người vẫn còn xa xứ
Câu dặm nào chở che

Ta dâng nén nhang tạ ơn trời đất
Hình quê hương đắp bồi từ nếp nghĩ tiền nhân
Ơn Cửa Sót cho ta về nương náu
Trước những cơn chớp bể mưa nguồn
              Nguyễn Minh Đức

NHẶT DỌC ĐƯỜNG YÊU

 Đi về với mảnh đất quê
Là về với mẹ xum xuê đợi chờ
    Xum xuê cây trái đàn thơ
Xum xuê hương sống từng giờ sinh sôi.

    Là về với cội người ơi
Là về với bến sông đời phù xa
    Về trong lối nhỏ la đà
Hàng tre đan lá che ta nắng hè.

    Là về trong những tiếng ve
Râm ran lối ngõ... ta về bình yên.
    Về trong thanh thản giấc thiền
Nghe chuông chiều vọng hồn thiêng anh hào.

    Cánh cò giỡn gió chênh chao
Tiếng gà trò chuyện bay vào trong mơ
    Về chìm trong những ngày thơ
Ngắm con diều sáo say sưa ru đời.

    Tìm lời thầy giữa dòng trôi
Tìm hồn trường giữa dòng đời rong rêu
    Tìm về một thuở dấu yêu
Quãng đường xưa ấy sớm chiều đam mê.

    Hồn quê níu kẻ xa quê
Nghiêng nghiêng kỉ niệm níu về ngày thơ.
                   Nguyễn Đình Hạnh