Một đời lặn lội
tìm chi?
Ngoài bảy mươi tuổi còn đi
kiếm tìm
Chạm sương rơi vỡ bên thềm
Gió hoang gõ cửa vào đêm
không nhà
Ai treo trăng giữa thiên hà?
Đông về có lạnh?
Riêng ta nỗi niềm!
Mẹ đi
về với người hiền
Võng ru nghiêng giấc
Chao miền hanh heo
Gói lời mẹ hát mang theo
Ấp yêu ngày tháng trong veo thuở nào
Đêm dài ru giấc chiêm bao
Quờ tay ấm lạnh chạm vào Tổ Tiên
Lòng vui
Vui được gọi tên
Từ Đường chi tộc
đứng trên vườn nhà
Ở đây
cây nở thắm hoa
Hương thơm ấm đất
Sau xa đi về.
Nguyễn Xuân Long
Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2019
Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2019
THƠ CÁC CHÁU DỰ THI TUỔI HỌC TRÒ LẦN THỨ MƯỜI ĐẠT GIẢI IN TẠP CHÍ HỒNG LĨNH SỐ 79 THÁNG 3 NĂM 2013
TIẾNG CƯỜI
Tiếng cười vỡ giọt nắng trưa
Tiếng cười chạy trốn cơn mưa cuối mùa
Nghe trong mái gió lưa thưa
Tiếng cười làm vụn chuyện mùa thi qua.
Bình minh vừa tới hiên nhà
Theo em chiếc cặp thật thà,dễ thương
Tiếng cười theo bạn đến trường
Rơi vào hạt ngọc bên đường ngủ quên
Cầu thang từng nhịp đi lên
Tiếng cười dẫn ban vào tên lớp mình
Giờ học gói nụ cười xinh
Xếp bên tờ giấy mới "rinh"điểm mười
Em yêu màu trắng tinh khôi
Tiếng cười lanh lãnh đậu rồi áo ai
Lá bàng nghiêng nhẹ bờ vai
Sân trường tím biếc tiếng cười tuổi thơ
Nguyễn Ngọc Bao Dung
Lớp 5B trường tiểu học Thạch Khê
MÙA ĐÔNG
Thu vừa đi qua ngõ vắng
Mùa đông đến vội bên cầu
Xin mời mùa đông vào nhà
Ủ ấm bàn tay tê buốt
Than hồng mẹ vừa nấu bếp
Khoi chiều ấm áp thịt da
Sụt sùi những cơn mưa xa
Tóc bạc sương giăng trắng lối
Ngủ đi một chút đông ơi
Đất nước sẽ ru đông hồng giấc ngủ
Chúng tôi triệu triệu mầm non được đông ấp ủ
Sẽ nẩy mầm tỏa sáng những mùa đông
Nguyễn Ngọc Bao Dung
Lớp 5B trường tiểu học Thạch Khê
ĐÔI BÀN TAY MẸ
Đôi bàn tay mẹ
Mang về mùa vàng
Cho con
Ngày thêm cao lớn
Mẹ ơi!
Giọt mồ hôi mẹ rơi
Thấm trang sách con trên lớp học
Từng hàng chữ con viết
Cong cong dáng mẹ trên đồng
Đôi bàn tay mẹ
Ủ ấm con
Qua mùa rét
Mẹ ơi!
Bài văn con viết
Có cánh cò từ dãy Trường Sơn
Chập chờn trên trang giấy
Con tưởng cánh đồng xa
Màn đêm buông xuống
Mà mẹ chưa về
Phan Thùy Linh
Lớp 5A trường tiểu học Thạch Khê
KÝ ỨC XANH
Ném búp nõn lên trời
Cây giơ tay hứng lấy
Triệu triệu vì sao xanh nhấp nháy
Trên cành cây
Lá uống ánh sáng vươn lên cao,
kết nắng thành hoa,kết gió thành quả,
bàn tay người kết thành mùa vàng giữa lòng ngươi bao la.
Em lang thang trong miền xanh,đi tìm tiếng chim buổi sớm.
Tiếng chim gù bay đi tìm bà trong miền cổ tích.
Hàng cây vẫn đứng đó,vẫn đợi những bản nhạc đến
từ bầu trời xanh thẳm
Mà lòng bâng khuâng!
Phạm Hải Yến
VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Trăng tròn và sáng vằng vặc giữa không trung vời vợi
Làn mây trắng bay nhanh
Mang theo bao câu chuyện đời mình ẩn trong hình thù kì dị
Chuyện đất trời!
Gió cũng làm duyên dưới ánh trăng,rồi vùng vằng,
bỏ đi theo lũ trẻ
Trăng ngẫn ngơ!
Chú Cuội chăn trâu trên vườn địa đàng ngủ gật
Lúa non mát ruột trâu nằm
Trăng xám ngắt!
Chị Hằng ngồi dệt vải quyên cài cửa
Bông theo lối gió về làng
Trăng tái tê!
Bầu trời cao và xanh kia hiểu thấu bao câu chuyện
của vầng trăng sáng
Trăng hao gầy theo thời gian
Vẽ đầy đặn,mặn mà bị gậm nhấm
Trăng xanh xao tới tận đáy lòng
Phía sâu thẳm là tầng băng giá
Họ tới đẻ trồng thêm những luống băng thẳng tắp,
không cần nghĩ suy,rồi bỏ đi một mình giữa mùa đói kém
Trăng khuyết,trăng tàn!
Không còn ven nguyên,trăng vẫn trôi giữa bao la,
nang dịu dàng về cho mầm nụ trổ hoa
Phạm Hải Yến
THUYỀN
Thuyền đựng mùa mưa
Giữa bập bùng của gió
Sợi mây không khâu lại được những mãnh vỡ của hạt mưa
khi chạm mạn thuyền
Thuyền ghé mái bên bến vắng vỗ về,ru ngủ cả gió mưa
Mặc gió dựng ngược cơn giông,lấy đi của cải,
thời gian vào những cuộc vui trên chót vót,
cuốn phăng cả mùa màng nuôi những hạt mùa sau
Thuyền đựng cả ông mặt trời ngày đổ lửa
rát lòng nứt cả gỗ sưa.
Thuyền đựng tất cả những cuộcđời tận tụy,
đựng long bong tiếng sóng muôn đời
Thuyền tìm về những ánh mắt xa xăm,
trao cho đôi bạn lạc nhau mùa gió chướng
Thuyền chỡ những nụ cười cánh phượng quan họ tìm nhau.
Phạm Hải Yến
MIỀN XA VẮNG
Chiếc lá cuối cùng rơi xuống,vắng vẽ một không gian
Sự khẳng khiu chạm vào mùa đông nhói buốt
Màu vàng nghiêng vào không gian,
vẫn không che giấu được già nua và tận tụy
Trên cành tím tái những giọt sắc lạnh
Có lẽ là cành thấy vắng?
Bao nhiêu nồng nàn của đất trời xe lại,
trộn vào nhau ngào ngạt mùi vị mùa xuân
Những điều bất ngờ đơm lên hàng cây trước ngõ
Miền xa vắng biến mất khi mở mắt nhìn
Phạm Hải Yến
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)