Bựa ni cháu đã biết đi
ÔÔng dặn hoọc nói để khi mô về
Cả nhà nói chuyện mô tê
Thì là răng rứa tiếng quê nhà mình
Nguyễn Xuân Lpng
Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2019
Thứ Ba, 9 tháng 7, 2019
BẠN Ở ĐÂU
Nhớ hồi nào luồn sâu
đêm đột ấp gặp địch
Cuộc chiến không cân sức
đồng đội đã hy sinh oanh liệt
Bây giờ bạn ở đâu?
Trận đánh ấy không thành
đơn vị phải lui quân
Bạn nằm lại trong hàng rào
dây thép gai với bãi mìn
Bây giờ bạn ở đâu?
Tám mươi mốt ngày đêm
đỏ trời Thành Cổ
Thạch Hãn ơi
đáy sông còn đó!
Bây giờ bạn ở đâu?
Ngày ấy, hôm nay và mai sau
Đong đội tôi ơi! mơ cũng đau
Ai biết bây giờ bạn ở đâu?
đêm đột ấp gặp địch
Cuộc chiến không cân sức
đồng đội đã hy sinh oanh liệt
Bây giờ bạn ở đâu?
Trận đánh ấy không thành
đơn vị phải lui quân
Bạn nằm lại trong hàng rào
dây thép gai với bãi mìn
Bây giờ bạn ở đâu?
Tám mươi mốt ngày đêm
đỏ trời Thành Cổ
Thạch Hãn ơi
đáy sông còn đó!
Bây giờ bạn ở đâu?
Ngày ấy, hôm nay và mai sau
Đong đội tôi ơi! mơ cũng đau
Ai biết bây giờ bạn ở đâu?
Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2019
TRƯỚC NGỌ
Nghe xôn xao trước ngọ
Đậu trên lá trên cây
Màn đồng ca của ngày
Gọi chim về ríu rít
Lời hoa se sắc ngọt
Rót mật vào không gian
Tôi dừng chân
Ngọn gió mơn man
Hoa lã lơi
Bướm vàng tình tự
Nguyễn Xuân Long
Đậu trên lá trên cây
Màn đồng ca của ngày
Gọi chim về ríu rít
Lời hoa se sắc ngọt
Rót mật vào không gian
Tôi dừng chân
Ngọn gió mơn man
Hoa lã lơi
Bướm vàng tình tự
Nguyễn Xuân Long
Thứ Ba, 2 tháng 7, 2019
KHÁT
Kính tặng mẹ Việt Nam anh hùng
Hai lần mẹ tiễn chân con
Một đời chịu đựng mỏi mòn xác ve
Kêu chi lắm rứa quốc hè
Bóng chiều khép lại thèm nghe gọi bà
Mẹ ngồi xâu chuổi ngày qua
Gom vào quả ngọt nhạt nhòa nắng mưa
Mẹ dành con mẹ như xưa
Qủa chín rụng mà sao chưa thấy người
Lao xao có tiếng nói cười
Giấc mơ tỉnh lệ đã rơi thành dòng
Nếu con ra ruộng ra đòng
Mẹ không khát những ước mong ngày thường
Nguyễn Xuân Long
Hai lần mẹ tiễn chân con
Một đời chịu đựng mỏi mòn xác ve
Kêu chi lắm rứa quốc hè
Bóng chiều khép lại thèm nghe gọi bà
Mẹ ngồi xâu chuổi ngày qua
Gom vào quả ngọt nhạt nhòa nắng mưa
Mẹ dành con mẹ như xưa
Qủa chín rụng mà sao chưa thấy người
Lao xao có tiếng nói cười
Giấc mơ tỉnh lệ đã rơi thành dòng
Nếu con ra ruộng ra đòng
Mẹ không khát những ước mong ngày thường
Nguyễn Xuân Long
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)