Sự khẳng khiu chạm vào mùa đông nhói buốt
Màu vàng nghiêng vào không gian,
vẫn không che giấu được già nua và tận tụy
Trên cành tím tái những giọt sắc lạnh
Có lẽ là cành thấy vắng?
Bao nhiêu nồng nàn của đất trời xe lại,
trộn vào nhau ngào ngạt mùi vị mùa xuân
Những điều bất ngờ đơm lên hàng cây trước ngõ
Miền xa vắng biến mất khi mở mắt nhìn
Phạm Hải Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét